Hồi âm..
Hôm trước chúng ta thấy bài viết của một du Học-Sinh Nhật tại VN...
Hôm nay có bài Hồi-Âm nầy khá hay....
mời quí vị đọc để thấy...
đắng cay thế nào ?!
Lá thư quá hay !!!
Bạn thân mến,
Lâu lắm rồi giới trẻ chúng tôi mới nhận được một bài viết nói lên sự thật ở đất nước tôi, dù sự thật ấy làm chúng tôi hết sức đau buồn.
Xin cám ơn bạn. Ở đất nước tôi có câu “sự thật mất lòng” nhưng cũng có câu “thương cho roi cho vọt”, “thuốc đắng dả tật”.
Bức thư của bạn đã làm thức dậy trong tôi niềm tự ái dân tộc lâu nay được ru ngủ bởi những bài học giáo điều từ nhà trường như “Chúng ta tự hào là một nước nhỏ đã đánh thắng hai cường quốc Pháp và Mỹ”.
Bạn đã nói đúng: “Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt, khó lắm. Thật vậy sao?”
Bạn biết đặt câu hỏi như thế là bạn đã có câu trả lời rồi. Những gì tôi viết sau đây chỉ là những lời tâm tình của một người trẻ thiếu niềm tin, với một người bạn đến từ một đất nước vững tin vào dân tộc mình, vào chính bản thân mình.
Bạn nói đúng. So với nước Nhật, nước Việt chúng tôi đẹp lắm. Đối với tôi không có tấm bản đồ của nước nào đẹp như tấm bản đồ của nước tôi. Tấm bản đồ ấy thon thả đánh một đường cong tuyệt đẹp bên bờ Thái Bình Dương ấm áp. Trên đất nước tôi không thiếu một thứ gì cho sự trù phú của một dân tộc. Nhưng chúng tôi thiếu một thứ.
Đó là Tự Do, Dân Chủ.
Lịch sử của chúng tôi là lịch sử của một dân tộc buồn.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Người đã từng nhận được đỉa vàng tại đất nước Nhật của các bạn năm 1970 (bán được trên 2 triệu bản) với bài hát “Ngủ Đi Con” đã từng khóc cho đất nước mình như sau:
“Một ngàn năm nô lệ giạc Tàu
Một trăm năm nô lệ giạc Tây
Hai mươi Năm nội chiến từng gày
Gia tài của mẹ để lại cho con
Gia tài của mẹ là nước Việt buồn”.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong “hai mươi Năm nội chiến từng ngày” ông sống tại miền nam Việt Nam nên nỗi đau của ông còn nhẹ hơn nỗi đau của người miền Bắc chúng tôi. Ông còn có hạnh phúc được tự do sáng tác, tự do gào khóc cho một đất nước bị chiến tranh xâu xé, được “đi trên đồi hoang hát trên những xác người” được mô tả người mẹ điên vì đứa con “chết hai lần thịt xương nát tan”.
Nếu ông sống ở miền Bắc ông đã bị cấm sáng tác những bài hát như thế hoặc nếu âm thầm sáng tác ông sẽ viết như sau:
“Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm nô lệ giặc Tây
Bảy mươi năm Cộng Sản đọa đày
Gia tài của mẹ, để lại cho con
Gia tài của mẹ là nước Việt Buồn”
Bị đô hộ bởi một nước Tàu tự coi mình là bá chủ ở phương Bắc, bị một trăm năm Pháp thuộc. Một ít thời gian không bị ngoại bang đô hộ chúng tôi không có minh quân như Minh Trị Thiên Hoàng ở nước bạn. Huống gì thay vào đó chúng tôi bị cái xui là một trong những nước hiếm họi bị thống trị bởi một chế độ bị coi là quái vật của thế kỷ.
Tại sao người Việt tham vặt.
Vì họ đã từng đói kinh khủng.Trong cuộc chiến tranh gọi là chống Mỹ chống Pháp người dân miền Bắc chúng tôi đã đói đến độ mất cả tình người. Vì một ký đường, một cái lốp xe đạp, vài lạng thịt người ta tố cáo nhau, chơi xấu nhau dù trước đó họ là người trí thức.
Cho nên ăn cắp là chuyện bình thường.
Tôi cũng xin nhắc cho bạn, năm 1945 hàng triệu người Việt miền Bắc đã chết đói vì một lý do có liên quan đến người Nhật các bạn đấy. Xin bạn tìm hiểu phần này trong lịch sử quân Phiệt Nhật ở Việt Nam.
Tất nhiên người Việt vẫn nhớ câu “nghèo cho sạch, rách cho thơm” nhưng “thượng bất chính , hạ tắc loạn”.
Khi chấm dứt chiến tranh. Người Việt biết họ phải tự cứu đói mình chứ không ai khác. Kẻ có quyền hành tranh dành nhau rừng vàng biển bac, kẻ nghèo xúm lại hôi của những xe chở hàng bị lật nhào .
Thật là nhục nhã, thật là đau lòng.
Bạn bảo rằng ở nước bạn người dân giữ gìn vệ sinh công cộng rất tốt. Còn ở Việt Nam cái gì dơ bẩn đem đổ ra đường.
Đúng vậy. Nhưng Tự Do, Dân Chủ đã ăn vào máu của các bạn để các bạn ý thức rõ đây là đất nước của mình.
Còn chúng tôi? Chúng tôi chưa thấy nước Việt thực sự là của mình.
Ngày trước Nước Việt là của Vua, Có khi nước Việt thuộc Tàu, rồi nước Việt thuộc Pháp, rồi nước Việt là của Đảng Cộng Sản.
Ruộng của cha ông để lại đã từng trở thành của của hợp tác xã, rồi ruộng là của nhà nước chỉ cho dân mượn trong một thời gian nhất định. Đất là của nhà nước nếu bị quy hoạch người dân phải lìa bỏ ngôi nhà bao năm yêu dấu của mình để ra đi.
Cái gì không phải là của mình thì người dân không cảm thấy cần phải gìn giử.
Nhưng sự mất mát đau lòng nhất trên đất nước chúng tôi là mất văn hóa và không còn nhuệ khí.
Biết làm sao được khi chúng tôi được dạy để trở thành công cụ chứ không được dạy để làm người.
Tiếc thay bản chất thông minh còn sót lại đã cho chúng tôi nhận ra chúng tôi đang bị dối gạt. Nhất là trong những giờ học về lịch sử, văn chương.
Lớp trẻ chúng tôi đã mất niềm tin và tìm vui trong những trò rẻ tiền trên TV trên đường phố.
Nhớ năm nào nước của bạn cất công đem hoa anh đào qua Hà Nội cho người Hà Nội chúng tôi thưởng ngoạn. Và thanh niên Hà Nội đã nhào vô chụp giựt, bẻ nát cả hoa lẩn cành, chà đạp lên chính một nơi gọi là “ngàn năm Thăng Long văn hiến”.
Nhục thật bạn ạ. Nhưng lớp trẻ chúng tôi hầu như đang lạc lối, thiếu người dẫn đường thật sự chân thành thương yêu chúng tôi, thương yêu đất nước ngàn năm tang thương, đau khổ.
Thật buồn khi hàng ngày đọc trên báo bạn thấy giới trẻ nước tôi hầu như chỉ biết chạy theo một tương lai hạnh phúc dựa trên sắc đẹp và hàng hiệu. Họ không biết rằng nước Hàn có những hot girls, hot boys mà họ say mê còn là một quốc gia cực kỳ kỷ luật trong học hành, lao động.
Bạn nói đúng. Ngay cả bố mẹ chúng tôi thay vì nói với chúng tôi “con hãy chọn nghề nào làm cuộc sống con hạnh phúc nhất” thì họ chỉ muốn chúng tôi làm những công việc, ngồi vào những cái ghế có thể thu lợi tối đa dù là bất chính.
Chính cha mẹ đã chi tiền để con mình được làm tiếp viên hàng không, nhân viên hải quan, công an giao thông… với hy vọng tiền thu được dù bất minh sẽ nhiều hơn bội phần.
Một số người trẻ đã quên rằng bên cạnh các ca sĩ cập với đại gia có nhà trăm tỉ, đi xe mười tỉ còn có bà mẹ cột hai con cùng nhảy sông tự tử vì nghèo đói. Mới đây mẹ 44 tuổi và con 24 tuổi cùng nhảy cầu tự tử vì không có tiền đóng viện phí cho con. Và ngày càng có nhiều bà mê tự sát vì cùng quẩn sau khi đất nước thái bình gần 40 năm.
Bạn ơi. Một ngày nào chúng tôi thực sự có tự do, dân chủ chúng ta sẽ sòng phẳng nói chuyện cùng nhau. Còn bây giờ thì :
“trải qua một cuộc bể dâu
Những đều trông thấy mà đau đớn lòng”.
Dù sao cũng biết ơn bạn đã dám nói ra những sự thật dù có mất lòng.
Và chính bạn đã giúp tôi mạnh dạn nói ra những sự thật mà lâu nay tôi không biết tỏ cùng ai.
Thân ái.
Tiểu My
Tiểu My
Nước Mỹ “quên” khóa cửa và thấy khóa bị phá ở Nội Bài.
Published on August 11, 2013 · 5 Comments
Những
ngôi nhà ở Mỹ thường “quên” khóa cửa nhưng không thấy kẻ cắp, kẻ trộm
lọt vào. Việt Nam thì khóa đủ các loại khóa vẫn bị bẻ khóa, cắt khóa.
Khóa cửa nếu xét về mặt cơ học thì chỉ là hành động diễn ra trong mấy
phút. Nhưng để đi đến việc không cần khóa cửa thì có lẽ người Việt Nam
cũng phải mất 100 năm nữa mới có thể làm được.
Những người Mỹ không khóa cửa nhà bao giờ !
Đấy
là câu nói như thốt lên của những người đã đến Mỹ. Chuyện người Mỹ
không khóa cửa là chuyện xưa lắm rồi. Nhưng tôi
vẫn muốn nói lại. Bởi câu chuyện người Mỹ không khóa cửa chứa đựng bao
điều suy ngẫm khi tôi phải chứng kiến những gì ngược lại ở Việt Nam.
Ngày
đầu tiên đến Mỹ, chúng tôi ở tạm trong ngôi nhà của một gia đình Mỹ
đang đi nghỉ cuối tuần. Một người bạn của tôi lần đâu đến Mỹ đã không
thể hiểu vì sao một ngôi nhà đẹp như thế, nhiều đồ đạc như thế mà không
khóa cửa. Tôi đã giải thích nhưng người bạn ấy vẫn băn khoăn mãi đến gần
hết chuyến đi. Trong cái đêm đầu tiên ấy, khi
người bạn đi ngủ bèn mang theo cả chiếc túi sách đựng hộ chiếu và một
ít tiền lên giường vì sợ đang đêm kẻ trộm mò vào nhà ăn cắp. Tôi hiểu
tâm trạng ấy. Nỗi ám ảnh về những chuyện mất mát ở khách sạn hay trong
chính nhà mình đã theo đuổi bạn tôi không rời.
Trong
những ngày cuối cùng ở Mỹ, một người bạn nhờ con trai tôi mua giúp một
cái ipad2 qua mạng. Một chiều đi chơi về, tôi thấy chiếc ipad2 được đóng
gói cẩn thận để trên bậc cầu thang trước cửa nhà sát ngay vỉa hè khu
phố. Cho dù đã bắt đầu hiểu một phần nào đó nước Mỹ nhưng bạn tôi vẫn
rất bị “sốc”. Chiếc Ipad2 được đóng gói để một nơi rất dễ nhìn thấy và
chỉ cách lối đi bộ một hai bước chân mà thôi. Đấy là một khu phố vắng vẻ
gần như nhà nào biết nhà ấy. Nếu ai đó muốn lấy cái ipad2 kia thì chẳng
khó khăn gì, chỉ cần bước ba bước và nhặt lên. Tất cả quá dễ dàng và an
toàn. Nhưng không ai lấy chiếc ipad2 đó. Không ai lấy bất kỳ những gì
mà những người vận chuyển hàng hóa để trước cửa nhà của khách hàng.
Người già đi qua không lấy. Người trẻ đi qua không lấy. Những người làm
công việc vệ sinh môi trường đi qua cũng không lấy. Và có lẽ những
người vô gia cư đi qua cũng không lấy.
Lối
sống ấy không phụ thuộc nhiều vào hoàn cảnh sống nghèo khó hay thiếu
thốn…Đó là lối sống của văn hóa, luật pháp và lòng tự trọng. Đương nhiên
không phải tất cả những người Mỹ sống như vậy. Nhưng cách sống ấy là
cách sống của đại đa số người Mỹ.
Xin
đừng nghĩ là nước Mỹ giàu có nên chẳng ai muốn ăn cắp. Người Mỹ là
người tiêu tiền một cách kỹ lưỡng và có kế hoạch nhất. Thực tế, người Mỹ
vào siêu thị sẽ đứng khá lâu trước một mặt hàng giá 2 đô 99 xu và một
mặt hàng giá 3 đô 10 xu. Khi đi ăn với bạn, họ trả không thừa một xu với
số tiền họ phải trả. Mà khi đó, một cái ipad2 giá ở Mỹ khoảng 1.200 đô
la.
Chúng
ta từng đọc trên báo Việt Nam
viết về những làn sóng khổng lồ người Mỹ ùa đến các siêu thị trong
những ngày giảm giá và tai nạn chết người đã xẩy ra khi những khách hàng
chen nhau vào siêu thị để mua hàng giảm giá. Một đô la có giá trị rất
nhỏ với mức lương tháng trung bình của người Mỹ là hàng ngàn đô la.
Nhưng tôi đã quan sát trong nhiều năm khi ở Mỹ cách tiêu một đô la của
người Mỹ. Nhiều lúc, tôi có cảm giác họ đang tiêu những đồng một đô la
như tiêu những đồng tiền cuối cùng của đời họ. Nói vậy để thấy họ quý
từng đồng đô la như thế nào.
Ông
cha ta có câu ” đói cho sạch, rách cho thơm”. Những tưởng đó là lối
sống của người Việt Nam ngày nay. Nhưng câu nói của ông cha chúng ta
đang bị vấy bẩn và làm lu mờ. Trong chuyến đi này, khi quá cảnh ở sân
bay Narita, Tokyo, tôi đã phải mở cái thùng giấy của mình cho an ninh
cửa khẩu Nhật khi họ soi thấy có một số bật lửa ga trong đó. Sau khi
kiểm tra xong, họ đã tự tay dán băng dinh chiếc thùng giấy của tôi một
cách cẩn thận như chính họ đang dán chiếc thùng của họ vậy.
![]() |
Thành phố Boston – Mỹ
|
Thế nhưng, khi về đến Hà Nội, chiếc thùng giấy của tôi đã bị rạch và một số thứ trong thùng giấy đã biến mất. Cái vali có khóa ngầm cũng bị đập vỡ. Chiếc khóa kiểu như vậy không thể bị vỡ một cách vô tình như thế. Tôi không có chứng cứ để nói rằng những ai đó ở sân bay Nội Bài đã rạch thùng, đập khóa vali và ăn cắp đồ của tôi. Nhưng tôi tin thùng hàng của tôi đã bị rạch và khóa vali của tôi bị đập ở đó. Tôi không bao giờ tin những nhân viên làm việc ở sân bay Narita, Tokyo đã làm cái việc xấu xa đó.
Bởi
ngay ở sân bay Narita, tôi đã chứng kiến nhân cách của người Nhật ngay
trong chính thời gian mà người Nhật vừa trải qua đại thảm họa sóng thần.
Tôi đã viết câu chuyện về nhân cách Nhật thông qua một người hầu bàn ở
câu chuyện trước. Những thứ tôi mất tính ra không phải là một món tiền
lớn. Nhưng hành động ăn cắp đã làm tôi nổi giận nhiều ngày. Mà không chỉ
là tôi, không ít hàng khách Việt Nam và báo chí đã lên tiếng về những
điều xấu xa tương tự mà họ là nạn nhân.
Đời
sống của con người Việt Nam đã khác trước rất nhiều so với 10 năm trước
và quá nhiều so với những năm tháng ngèo đói trước kia. Nhưng những
hành động tham nhũng, tham ô, ăn cắp, lừa dối… của người Việt Nam hình
như mỗi ngày một gia tăng. Mấy ngày trước, chúng tôi đi du lịch ở Nha
Trang. Người hướng dẫn viên mỗi khi lên xe lại nhắc chúng tôi hãy cảnh
giác cao độ nếu không muốn bị móc túi, nếu không muốn mua phải hàng giả.
Anh cảnh báo chúng tôi rằng ngay cả mặt hàng yến sào đắt như vàng cũng
dễ dàng bị làm giả.
Đời
sống kinh tế của đất nước được cải thiện rất nhiều và với một tốc độ
khá nhanh. Nhưng lòng tự trọng và lối sống văn hóa thì những người có
quan tâm đều nhận thấy nó bị đánh mất đi nhanh hơn và lan truyền rộng
hơn sự phát triển kinh tế nhiều lần. Nếu cứ đà này thì chỉ mươi năm nữa,
những người yếu bóng vía ra đường sẽ chỉ thấy nhan nhản những kẻ ăn cắp
và bọn lừa đảo.
Tại
sao những năm tháng chiến tranh đầy thiếu thốn và hy sinh con người
Việt Nam lại sống với lòng tự trọng cao như vậy mà bây giờ giàu có hơn
thì lòng tự trọng ấy lại bị hoen ố quá nhiều ? Tôi biết rằng câu hỏi của
tôi quá ngây thơ nhưng tôi cứ phải hỏi. Mà đúng hơn đó không phải là
một câu hỏi mà là một tiếng kêu đau đớn và lo sợ. Và những điều làm cho
chúng ta đau đớn và lo sợ sinh ra từ nền giáo dục của chúng ta. Nền giáo
dục ở đây xin đừng hiểu chỉ là nhà trường mà là cách quản lý và điều
hành xã hội. Không có sự thật nào ngoài sự thật này.
Lần
đầu tiên đến Mỹ cách đây 19 năm, tôi thực sự ngạc nhiên vì những ngôi
nhà ở Mỹ không đóng khóa cửa. Trong mỗi ngôi nhà của họ có biết bao thứ
đắt tiền. Nhưng không mấy ai lọt vào nhà người khác để lấy cắp. Có nhiều
lý do. Nhưng lý do cơ bản nhất là ý thức làm người của họ cùng với sự
trợ giúp cho ý thức sống ấy là luật pháp và cách
quản lý xã hội. Còn ở đất nước chúng ta, nhiều ngôi nhà khóa ba tầng
bảy lớp vần bị phá tan tành.
Khóa
cửa nếu xét về mặt cơ học thì chỉ là hành động diễn ra trong mấy phút.
Nhưng để đi đến việc không cần khóa cửa thì có lẽ người Việt Nam có ý
thức về việc đó cũng phải mất 100 năm nữa mới có thể làm được. Khi tôi
nói vậy, nhiều người thấy mệt mỏi rã rời vì nghĩ đến chặng đường dài đến
tận…100 năm. Nhưng cho dù có phải đi đến 1000 năm thì chúng ta cũng
phải đi chứ không còn
cách nào khác.
Theo Tuanvietnam
Những
ngôi nhà ở Mỹ thường “quên” khóa cửa nhưng không thấy kẻ cắp, kẻ trộm
lọt vào. Việt Nam thì khóa đủ các loại khóa vẫn bị bẻ khóa, cắt khóa.
Kh...
|