Tuesday, January 8, 2013

THƠ TUẤN TÂM


THẦY TÔI

Lòng rộn ràng ký ức xa xưa
Nhớ lại thuở tôi còn thơ dại
Chưa biết có mình trong nhân loại
Thầy đã dạy tôi: mình cũng con người
Rồi lớn lên cùng với cuộc đời
Yêu say đắm chừng quên tất cả
Chỉ còn lại trong tim điều vô giá
Biết sống làm người yêu nước thương dân
Rồi thầy như theo mỗi bước chân
Trên mỗi chặng đường giữa đời gian khó
Nay tóc bạc nhưng tôi còn rất nhỏ
Với thầy , tôi vẫn một học sinh !
Thầy của tôi - nguồn sáng văn minh
Chỉ dẫn chúng tôi đường lên hạnh phúc
Một điểm sáng ẩn mình trong mơ ước
Cứ sáng hoài sáng mãi ... giữa hồn tôi

HOA TÌNH NGƯỜI
Tháng năm ta đã trải qua
Chẳng Hoa nào đẹp bằng Hoa tình người
Mấy ai sống đủ mười mươi
Mong được vui khoẻ góp cười cho nhau
Biết người nào phải Thánh đâu
Thánh kia còn chịu triệu câu chê cười
Cho hay muốn được nên Người
Phải chăm tu luyện trọn đời mới nên
Hoa tình người nở mông mênh

No comments:

Post a Comment