Monday, January 7, 2013

NHỚ QUÊ

Hoa cài nắng nhạt đẹp "đường chiều"
Quê mẹ xa vời ngõ phố yêu
Man mác niềm riêng trời viễn xứ
Hồn thơ lồng lộng nhớ nhung nhiều
Lê ngọc Kha

Vạn dặm đường xa, dõi nắng chiều
Khung trời vẫn đọng những niềm yêu
Biệt ly lòng dậy ngàn cơn sóng
Dào dạt tình quê mãi nhớ nhiều.

Thanh-Huyền

Lặng ngóng phương trời thả ý thơ
"Thái bình?" sao nỡ cách đôi bờ
Quê hương bừng sáng hằng mong mỏi
Gỡ rối trong lòng vạn mối tơ.
Thanh-Huyền

VÀO THU

Có phải rằng thu đến đó không
Lá vàng mơ thắm điểm dòng sông
Mà nghe thoáng nhẹ lời ru gió
Xao xuyến hồn ta khúc nhạc lòng
 Đỗ Quyên

VÀO THU

Đầu đông ươm lộc lúc cành không
Nhựa sống trào dâng mạnh quá sông
Hoa lá vào xuân khoe sắc thắm
Đến thu rơi rụng xót xa lòng

MÂY THU

Mộng dệt ngàn mây kín khoảng không
Thay cầu ô thước, nối liền sông
Dòng Ngân hờ hững, ngàn sao cách
Chức nữ, Ngưu lang khỏi chạnh lòng

SẦU THU

Người đi sầu đọng lá thu rơi
Để nhớ nhung vương vấn một đời
Chiếc bóng lạnh lùng trong giá lạnh
Lòng còn lưu luyến mãi không vơi

TÌNH THU

Thoảng gió cho lòng gợi nhớ em
Chiều thu hoa nắng nhẹ vương thềm
Ngẩn ngơ bóng lá trôi hờ hững
Lắng đọng tâm hồn, mấy chiếc thêm

Thu về mơ mộng lá vàng bay !
Sao chỉ toàn mưa lạc lối này
Đường đã ngập rồi thêm áp thấp
Trời chiều ngắm phố, đợi mây phai.
Mưa chi lại để dạ vương chiều
Bóng xế tà dương ẩn tịch liêu
Nỗi nhớ về ai lòng chất chứa
Lẫn Vào nhung nhớ, có Người Xiêu

Thanh-Huyền

1 comment:

  1. DƯ ÂM TUỔI THƠ
    *Nhị thủ liên châu

    Bờ xe vốn chảy tự trên ngàn
    Đồng ruộng xanh rờn những bắp lang...
    Núi Ấn soi mình dòng nước thắm
    Sông Trà in bóng ánh trăng vàng
    Con thuyền xuôi ngược đầy xao xuyến
    Tiếng sóng rì rào mãi vọng vang
    Chân sáo nô đùa theo chúng bạn
    Tung tăng cắp sách đến trường làng
    Trường làng dạy dỗ mái đầu xanh
    Tan học nghe tùng, trống điểm canh
    Chị tưới vườn rau thêm mướt lá
    Anh chăm khóm trúc nảy um cành
    Sáo diều vi vút vui như hội
    Khói bếp ngoằn ngoèo đẹp tựa tranh
    Từ độ ly hương lòng vẫn nhớ
    Dòng sông kỷ niệm mãi long lanh.

    HẠNH TRƯƠNG

    “Qúa khứ không khác nào cây đèn đề nơi ngưỡng cửa của tương lai đề làm tan bớt đi một chút bóng tối bao phủ nó" LAMENNAIS

    ReplyDelete