Saturday, January 5, 2013

TẶNG NHAU TRIỆU ĐÓA HOA HỒNG

Tặng nhau triệu triệu đoá hoa hồng
Đẹp mãi tình yêu, chẳng có đông
Tô thắm hương đời thêm ngọt dịu
Mùa xuân thân ái vẫn hoài mong

VÌ EM

Vì Em, Anh thức để làm thơ
Viết trọn năm canh mắt chẳng mờ
Gửi gắm tâm tư vào nét mực
Xây tình tuyệt đẹp, phải nào mơ

TIẾNG TƠ

Mơn man nhẹ tiếng tơ vàng
Bâng khuâng chợt thấy cung đàn mùa xuân
Hương yêu hãy mãi thật gần
Như làn gío mát, lâng lâng tâm hồn.

Yêu phải lời thơ qúa ngọt ngào
Yêu nhiều ý tưởng thật thanh tao
Yêu người trầm tĩnh không nao giận
Yêu lỡ rồi đây, biết thế nào ?

Chùng buông nhẹ tiếng thả nguồn thơ
Ngơ ngẩn cùng mây gío lững lờ
Bóng ngả chiều nghiêng, hồn lãng đãng
Tình kia hương thoảng, mãi hoài mơ

Tình tỏ từ lâu, lại bảo không?
Xuân sang, ai giữ lạnh ngày đông?
Thêm hương thêm sắc, tan băng gía
Dào dạt tình yêu, sưởi ấm lòng.

BƯỚM HOA

Mùa xuân khoe sắc bướm cùng hoa
"Ngày lễ tình nhân" mới thoáng qua
Đằm thắm hương yêu còn chửa lạt
Âu sầu duyên phận những phôi pha
Cao xanh sao để nhiều ngang trái
Nhân thế phải đành những xót xa
Tương ngộ hữu duyên, lòng vẫn mộng
Phải đâu một thoáng cuộc tình ta?


Đỏ sắc bến sông chẳng phải hoa
Để lòng canh cánh, nỗi can qua
Sầu vương chiếc lá, hồn thu lặng
Buồn ngắm ngàn mây, sắc ráng pha
Cách trở đôi bờ đâu chốn hẹn
Tàn phai năm tháng mãi mờ xa
Sông thương soi bóng tình chao đảo
Lá đổ muôn chiều, có thấu ta ?


Hỏi sao người mãi ngẩn ngơ
Ra vào thơ thẩn mà mơ nhìn trời
Biết rằng chỉ áng mây trôi
Vẫn còn cứ để bồi hồi nhớ mong.

Hỏi sao người mãi ngẩn ngơ
Ra vào thơ thẩn mà mơ nhìn trời
Biết rằng chỉ áng mây trôi
Vẫn còn cứ để bồi hồi nhớ mong.

Mơn man nhẹ tiếng tơ vàng
Bâng khuâng chợt thấy cung đàn mùa xuân
Hương yêu hãy mãi thật gần
Như làn gió mát, lâng lâng tâm hồn.
Mơ về chút nắng hoàng hôn
Nghiêng nghiêng vành nón dỗi hờn, bởi ai ?
Tóc dài, vương vấn bờ vai
Hoa rơi mãi để u hoài chốn xưa.

Trăng vàng ngơ ngẩn, bóng mây vương
Bàng bạc đêm mờ trộn nhớ thương
Lặng lẽ trơì khuya, mơ một bóng
Hồn như lơ lửng với làn sương.

Chữ tình sao mãi dạ tơ vương
Cõi mộng mơ xa vạn nẻo đường
Nhung nhớ làm chi, lòng triũ nặng
Ngậm ngùi để laị, coĩ sầu thương
Hờn duyên trống vắng, tìm đâu mối
Giận cảnh chờ trông, những đoạn trường
Mỏi mắt tình xưa? hình bóng cũ.
Mong ngày mai lại, vén làn sương.
14/01/2009 16:51:49

To tát gì đâu phải giận hờn
Văn thơ ai kể thiệt và hơn
Lời qua tiếng lại theo vần họa
Tạo nốt trầm thăng của tiếng đờn

Mây trắng lững lờ, đến được đâu?
Chỉ như con nước chẩy qua cầu
Thôi EM làm gió đưa mây nhé
Ta nối cung tình, chẳng phải câu.

Chờ đợi làm em phải nghẹn ngào
Chờ cho tình nối,...lại ly tao?
Chờ ai tiếp nhịp thơ hòa khúc
Chờ mãi, đợi nhau đến lúc nào?

Nhớ quá nhiều khi cũng tủi hờn
Cho tình thêm thắm mộng xinh hơn
Năm canh trằn trọc người đâu nhỉ
Sao để mình anh với chiếc đờn

Ướm hỏi bây giờ em mãi đâu
Nếu như là gió ..."ai sang cầu"
Nữa chừng trở dạ buông mây trắng
Thà để mình anh đơn lẻ câu

Nghe thoảng phấn hương toả ngạt ngào
Buổi ngày đi học gọi mầy tao
Bây giờ ý ngỏ,đôi bờ nhớ
Nối lại vần thơ chẳng ngại nào
12/01/2009 10:22:49 giangđà

Hờn giận, em đây mới phải hờn
Hờn lời trăng gió, chẳng được hơn
Bổng trầm anh nắn cung dào dạt
Nhưng vẫn...còn đâu một nốt đờn?

Biết gió, tại sao vẫn hỏi đâu
Gío đi khắp chốn, kể chi cầu
Ai người đợi vận, chờ sung rụng
Cứ giữ cái cần, chẳng lưỡi câu.
12/01/2009 11:13:26

No comments:

Post a Comment