Monday, January 7, 2013

THÊM MỘT NGƯỜI BẠN NỮA RA ĐI

Sáng sớm, nhận một cú điện thoại từ NGƯỜI HÀNG XÓM, tin như sét đánh mang tai.
Một người bạn nữa đã ra đi vĩnh viễn HÙNG THỚT.
Từ trước tới nay hoàn toàn không nghe biết Lão ấy cũng đã mang cái chứng bịnh khắc nghiệt của loài người, chỉ mới nghe là đã biết...
Bao nhiêu người bạn của chúng ta đã ra đi vì chứng bệnh này..., một con số không ít...và sẽ còn những ai?
Đi viếng đám, mới biết được rằng lão ấy đã bị chứng bệnh quái ác kia từ 8 tháng trước, mà lại là thời kỳ thứ 3, nhưng vì là ung thư cuống bao tử, vì gia cảnh cũng không gì dư giả, nên lão ấy cứ lầm lỳ mà làm việc không cần chữa trị, cho đến khi chứng bệnh phát tác đến gia đoạn cuối không thể đi lam được nữa đành phải ở nhà mà nghỉ việc.
Lúc ấy thì lão đã không thể ăn uống gì được nữa rồi, chỉ một muỗng nước thôi nhưng vào đến bao tử lại trào ra, cứ thế một tháng trời lay lắc, lão đã chấp nhận một sự ra đi, và ra đi như thế nào để giảm đến mức tôi thiểu cho vợ con...
Nhưng... cái ngày cuối cùng, cái ngày không chờ cũng đến, đã đến...
Cái câu cuối cùng mà lão thốt lên khi đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết , lão đã thốt lên : " cả nhà, cả họ, như thế này mà để tao chết ư? "
Ôi! có gì đi nữa, cuộc sống này của chúng ta vẫn là những điều tốt đẹp mà ta không thể từ bỏ một cách dễ dàng.
Trong tình cảm của cuộc sống, chúng ta đã có được những gì cho nhau, hay cuối cùng cũng chỉ là nén nhang tiễn biệt !

TIỄN BIỆT BẠN NGUYỄN VĂN HÙNG.
(57 tuổi đời)
Bạn bè đông đủ chốn đây
Lòng sao trĩu nặng, đong đầy ưu tư
Cuộc đời thực thực, hư hư.
Hôm nao còn bạn, bây chừ cách chia
Trần gian bạn đã xa lìa
Xuôi tay, nhắm mắt, nằm kia lạnh lùng
Hồn thì về cõi mông lung
Với mây, với gió, đi cùng trăng sao
Cùng nhau lần cuối cúi chào
Nén hương tiễn biệt, bạn vào hư vô.
Còn đâu? cái tuổi...học trò...!
05/09/2009@16h49

No comments:

Post a Comment