Monday, January 7, 2013

TRÁCH CHÀNG

Biết nhau từ thuở mới vào đời.
Ba năm lòng chỉ biết Anh thôi
Xuân thì đến tuổi Em hăm bốn
Chửa biết yêu đương chửa biết hờn
Trinh nguyên ngày ấy còn trong trắng
Anh đã ngỏ lời gió với trăng
Khen rằng Em đẹp như trong mộng
Giọng nói rì rào tựa suối reo
Yêu Em Anh nói bằng mọi giá
Để được Em về mãi cùng nhau
Ngày đêm tựa gối ấp đầu
Môi kề tai áp, cùng nhau thì thào
Bao điều qua lại trao nhau
Lời ngon lời ngọt ngày đêm tỏ tình
Tưởng rằng hết kiếp ba sinh
Ngờ đâu nay chán phụ tình Anh quên...
Giờ đây chẳng dám nói lên
Than thân trách phận rằng ai bạc tình
Lòng đau chỉ biết riêng mình...
Có đâu dám hỏi sao tình mau phai
Ba năm cũng muốn hỏi hoài
Sao anh đành nỡ đem Em bỏ ngoài.
Đắng cay khúc dạ giờ im lặng
Anh có réo kêu, chẳng trả lời...
Ôi buồn nhân thế sao gian ác
Đành đoạn sao mà dứt tình tôi.
( tặng BĐT) Nhân chuyến ra Lagi, đã...bỏ...rơi đ/t
27/3/08

No comments:

Post a Comment