Tuesday, January 8, 2013

THƠ GIANG ĐÀ

10 BÀI THƠ NGÔNG CỦA GIANG ĐÀ
YÊU
Trời đã cho ta tuổi để yêu
Để thương gió sớm nhớ mưa chiều
Để nghe hạ rót thu vàng lá
Để gió đông về ta chắt chiu

RƯỢU
Ở tận xa xôi bạn ghé nhà
Giữa thềm trăng rọi, ngủ cùng ta
Ra vườn bắt chú gà hơn ký
Uống rượu ngâm thơ,thịt...để bà!

THƠ
Làm thơ quá ướt vợ hay la
Muốn viết thơ yêu phải hỏi bà
Nửa gánh cháo lòng lo thiếu hụt
Nhà xiêu, ngang dọc nhện giăng ra.

SAY
Chiều nay quan rượu thấy đông ghê
Thằng bạn quàng vai, dắt tớ về
Chưa tới sân nhà, nghe lớn tiếng
Chồng ôi! Số dzách, chỗ nào chê!

ĐỜI
Bạn bè gặp lại thấy vui thay
Một kiếp trần gian đã sớm bày
Cách biệt nhiều năm thương xóm cũ
Canh đời trăn trở nỗi chua cay

HỌC
Có phải dốt đâu? Sao mãi nghèo
Nợ nần cứ đến, tiền không theo
Biết thân đi học làm ông lớn
Bán chữ cho quan bổ túc trèo

BUÔN
Mua ký bán rời, đủ cầm canh
Đồng vô quá ít lấy đâu dành
Ông trời chán ghét nên chưa gọi
Cứ thế nuôi con đến trưởng thành

MUA
Muốn bán thân đi để kiếm tiền
Đàn ông giá thấp! Lão này điên!
Đã không, giờ lại càng không nốt
Mua góp trả dần, đến hết niên

ĐỔI
Muốn đổi vần thơ để lấy trăng
Đêm ngày chè chén ở cung hằng
Ngắm cô tiên nữ vui ca múa
Chả sợ "chiều say" vợ nó nhăn!

TỈNH
Lúc tỉnh ngỡ rằng rượu ngấm say
Men đời mặn nhạt, đủ mùi cay
Ai đem nhân thế vo tròn lại
Đạo lý đâu tìm phải giả say?
GIANG ĐÀ

DUYÊN NỢ

Mua bán thơ đâu bảo rẻ bèo
Đã rằng duyên nợ chẳng hề teo
Quá yêu , tô chữ thêm nguồn hứng
Bởi thích ,vẽ câu đỡ chán phèo
Say chốn thi đàn nên bịn rịn
Mê làng xướng hoạ ráng lần theo
Gió trăng muôn vẻ vô cùng ý
Mơ mộng cầm vui mấy kẻ nghèo

BUỔI ẤY

Buổi ấy trông tôi rất vụng về
Em càng bẻn lẻn gót chân quê
Nghiêng trời mây trắng trôi hờ hững
Em bảo tôi rằng : thấy ghét ghê
Buổi ấy tôi nhìn em rất thơ
Tuổi đời vụng dại của thời mơ
Tôi đem thương nhớ in thành tập
Gởi áng mây hồng trôi lửng lơ
Buổi ấy tôi tìm trong mắt trong
Thấy ngôi sao rụng khuất mi cong
Thấy trăng say ngủ bên hồ nhớ
Thấy một thi nhân gởi nổi lòng...

VÌ CÔ

Cô gái hôm xưa cô bé ơi!
Vì cô chong mắt ngắm sao trời
Ngoài sân lá rụng làm sao đếm
Bóng nhạt, giọt lòng rưng rức rơi
Cô gái hôm xưa cô ở đâu ?
Tôi yêu Chúa cũng nhỏ tơ sầu
Aó quê em cất phần tôi với
Chớ để cung cầm rên rĩ đau
Cô gái hôm xưa có biết không ?
Vì cô Chúa giữ má thêm hồng
Cũng đừng son phấn khoe hoa nắng
Giữ nét chân quê cho trắng trong
Cô gái hôm xưa cô có mơ ?
Vì cô Chúa bảo ráng làm thơ
Vì cô lặn ngụp trong hồ mộng
Trọn kiếp vì cô chẳng nhạt mờ
Tặng người ấy.....

CẢM TÁC

Ở đời không rượu chẳng thần tiên
Ngặt nỗi đường xa thiếu chút tiền
Nghiêng chén mỗi chiều bên quán nhỏ
Mấy thằng bạn cũ cũng còn duyên
Lúc tỉnh nàng thơ cũng tĩnh bơ
Khi say chú rượu gợi đường mơ
Ly lưng thơ rượu say say tỉnh
Mộng ấp ngày xanh sống tận giờ
Đủng đỉnh mình tôi với chú bò
Dọc ngang trời rộng chẳng gì lo
Mặc ai vướng bụi vòng danh lợi
Thế sự vài ly ngủ ngáy khò

THU TÍM

Hoa tím lục bình hoa tím mua
Đôi tà áo tim tím đôi mùa
Tóc em nhuộm tím màu hoa nắng
Ta tím vết lòng một sớm xưa
Áo quê tim tím buổi hôm nào
Nở vứt sao đành chẳng nhớ sao?
Em có bao giờ yêu lá tím
Đường quê cỏ thẹn đẹp làm bao...
Hoa tím em cài lên áo thu
Hạ nghiêng vàng nắng dưới mưa mù
Mong manh ráng tím chiều buông nhẹ
Ta cũng nghiêng lòng nghe tím thu.....

CỐ NHÂN

Tôi vẫn còn đây giữa biển đời
Nhớ thương người cũ lạnh bờ môi
Thu vô tình để ràn rụa lá
Mây trắng hững hờ năm tháng trôi
Lối mòn kỷ niệm ắp không gian
Chuốc nỗi sầu tư gộp lá vàng
Sinh tử nẻo đường phai mớ tóc
Giọt buồn nhan nhãn mỗi hè sang
Rung bóng hoàng hôn rớt núi chiều
Nghe lòng cóng lạnh nỗi cô liêu
Nghe tim thổn thức trời hoang lạnh
Mơ dáng xuân xưa nét diễm kiều
Kỷ niệm lần phai theo dấu chân
Nhớ mong nặng mãi chất chồng xuân
Mai này có gặp nhau không nữa
Xin chớ quên tình...gọi cố nhân./.

NHỚ CỐ NHÂN

Mảnh tình chôn kín mấy thu
Tưởng chừng cũ kỹ thơ ru sợi buồn
Nhớ người dặm liễu lệ tuôn
Bơ vơ chiếc bóng chiều buông nắng vàng
Giận lòng nặng nợ hồng nhan
Giận trăng hờ hững đêm tàn gợi thương
Giận mình dỡ dỡ ương ương
Cam lòng chi mãi để tương tư sầu
Nhớ nhung vắt vẻo canh thâu
Cánh dơi lạc lõng tìm đâu nhân tình
Một thời áo trắng thơ sinh
Vấn vương thuở ấy , buộc mình hôm nay
Cố nhân người hởi có hay ......?

NHỚ NGƯỜI

Nhớ người trằn trọc canh khuya
Biết đâu người ấy đầm đìa dòng châu
Đàn ông không khóc... dám đâu
Trời già mấy tuổi cũng sầu như ta
Từ ngàn xưa khác chi mà
Bởi yêu nên mới tuôn ra thơ buồn
Chờ cho tang lễ thôi chuông
Trộm nhìn chúi xíu giọt buồn rưng rưng
Trái ngang nhiêu đó cũng từng


CHÉN THƯƠNG
(Tặng L.V)
Dạo ấy em nào biết mộng mơ
Biết thương biết nhớ biết trông chờ
Khi trời vào hạ người đôi ngả
Mãi đợi thu về nhớ vẩn vơ
Vắng anh năm tháng sống như thừa
Phải buổi xuân hồng lất phất mưa
Đất lạ bốn mùa thương xứ mẹ
"Người dưng" có hiểu được em chưa
Từ độ xa nhau mấy nắng vàng
Mênh mang cõi nhớ rũ màu tang
Chén thương chưa cạn câu từ biệt
Ôm mối sấu riêng trải dặm ngàn...

AI

Ai cảm thương ai lệ ngắn dài
Ai ngồi gác lạnh ngóng thương ai
Dặm trường ai vấn vương hồn liễu
Một gánh tương tư ai biết ai
Tiếng ai nức nở giữa canh dài
Ai vuốt lệ buồn tiễn biệt ai
Hạt nắng ai gầy qua cửa nhỏ
Cây u hoài ru tình vì ai

HỎI NẮNG

Tóc nhuộm thời gian đủ ngã màu
Tháng ngày lặng lẽ thoảng qua mau
Lặng nghe sương gió khua trên lá
Một gánh tương sầu nỗi nhớ nhau
Từ buổi chia xa nơi bên ấy
Một vùng quạnh quẽ lịm hồn tôi
Ai so phím hạ vui buồn mấy?
Hỏi nắng, nắng hồng ngẩn ngơ trôi
Tôi yêu người ấy, chẳng thời gian
Tội chi màu mắt, chạnh trăng vàng
Cứ hong khô lá, thu vàng lá
Nhưng để tim tôi sưởi ấm nàng

TÌNH SI

Vẫn biết yêu người sẽ khổ thay
Làm sao quên được,lấy gì thay
Cho thơ sượng cứng trơ cùng đá
Để liễu ven hồ không gió lay
Tình chớm rồi sao nở biến đi
Người ơi ! sao nở nặng lời chi
Biết bao lá nhớ vươn sầu nhớ
Tháng ngày ngơ ngẩn mối tình si

LÁ THU

Lá sợ chiều thu nhuộm ánh hồng
Lá thầm dệt mộng khép duyên đông
Lá e phận lá vèo theo gió
Lá ngại thu buồn lạnh lẽo trông
Lá thức,cùng Thu có ngỡ ngàng
Lá vờ duyên hạ buổi sang trang
Lá ôm tình muộn ngàn thu trót
Lá muốn cùng thu sợ sớm tàn
Lá chẳng hờn thu, chẳng trách duyên
Lá nương hoa nắng gởi tình riêng
Lá mơ gối bướm vun, đầy mộng
Lá vịn cành thu khắp mọi miền

HÔN LÁ

Thôi thế ta đành xếp lá đông
Hôn lên từng lá uỉ an lòng
Lá ơi hãy ngủ yên đi nhé
Và mãi âm thầm,với ước mong
Đừng noí biệt ly đừng nói thôi
Hôn lên hoa lá mởn chân trời
Sầu đông, băng tuyết còn say ngủ
Thức dậy người ơi đếm hạt rơi.

PHƠI-KỶ-NIỆM

Mai thức chạnh lòng "áo cũ " ơi!
Tội thơ nhung nhớ mãi một thời
Xuân hạ thu đông lòng băng giá
Giọt buồn tơ liễu lặng trong tôi.
Em là âm điệu chuyển yêu đương
Là hoa lá mượt cả soan trường
Là nhành liễu ướp,sang trang sách
Là nước hồ thu gợn trăng sương
Mây trôi hờ hững biệt phương trời
Đâu tà áo trắng thuở xa xôi
Đâu vành môi tím màu hoa tím
Bầu trời tim tím quyện không trôi
Xa rồi người hỡi nhớ nhau không
Duy gã tình si mơn mát lòng
Ngồi đếm vàng rơi thu từng tiết
Nhặt kỷ niệm buồn phơi cuối đông

NGẬM NGÙI

Nghe sương khuya giọt bên thềm
Nghe Bìm Bịp gọi,tưởng em đợi đò
Vẳng xa cuối bãi...câu hò
Chùng tơ phím hẹn lần dò sông sâu
Trăng xưa mấy độ phai màu
Sợi hồng đứt nối thêm đau nỗi lòng
Mỏi mòn tháng đợi ngày trông
Trăm hoa nhớ rũ một hồng ngày xa
Trời chiều chếch bóng hoàng tà
Nao nao nỗi nhớ tim ta ngậm ngùi
Một đời hỏi mấy lần vui......????

TƯƠNG CẢM.
Mệnh trời ai hiểu được hôm sau.
Thao thức cầm canh với mớ sầu.
Chỉ mới nữa đời ôm phận mỏng.
Chưa tròn một kiếp lỡ duyên nhau.
Đóa hồng tàn nhụy vùi bên gối.
Thân liễu nát hồn lắng vạt sâu.
Suối lệ ngàn cung tuôn phiếm bạc.
Đôi dòng tương cảm sớt niềm đau.
Giang Đà
Viết tặng Nguyễn Đình Nghĩa

MỘT LÒNG (bài họa)
Một lòng chung thủy đến ngàn sau
Sớm thuốc chiều thang chẳng quản sầu
Không để số trời chia rẽ bóng
Đừng vì định mạng bẽ bàng nhau
Trăm năm tơ tóc ân tình nặng
Một thưở vợ chồng đạo nghĩa sâu
Chi nỡ ghét ghen thân liễu yếu
Cầu xin phép lạ dứt nguồn đau
Giang Đà

TIẾNG RƠI

Lối về thấm ướt phượng ven đường
Cách lớp mờ xa một thoáng hương
Ví nắng đương xuân đừng gặp gỡ
Thì mưa đầu hạ chẳng sầu vương
Gịot buồn nặng hạt lăn trên lá
Vị nhớ lần trang vọng dưới sương
Thử hỏi vì đâu trời đổ lệ ?...
Tiếng rơi nức nở suốt đêm trường.....!

NHỚ BẠN

Bạn cách xa tôi mấy dặm ngàn
Nửa vòng trái đất khó lòng sang
Ươm thương hờ hững hờn "mây trắng"
Gởi nhớ bơ vơ giận "hạc vàng"
Rượu nhạt không chia lời tự sự
Thơ cùn sao gói nỗi đa mang
Vời trông biển cách, trời cao thẳm
Càng nghĩ buồn tênh lệ mãi tràn....

NHỚ NGƯỜI XƯA

Đi qua phố cũ vẫn người đông
Thui thủi mình anh thấy chạnh lòng
Xóm vắng còn đây xa diệu vợi
Đường quen nay đã lạ vô cùng
Em đi đất khách còn thương nhớ...???
Anh ở quê nhà vẫn đợi mong
Em hỡi xứ người em có biết ?
La Gi muôn thuở mãi chờ trông

TRÔNG

Đương hạ mà ta cảm lạnh đông
Mênh mông sương gió buốt tê lòng
''Hương Xưa ngày ấy còn lưu luyến''
Người cũ hôm nào có nhớ không
Vẫn lối đường quê thầm ước mộng
Sớm chiều phố nhỏ mãi chờ mong
Người ơi đất khách vui buồn nhỉ
Có biết nơi nầy lắm kẻ trông
Lương Lưu Luyến
NGÀY CHA

Năm mấy mùa xuân khó mọi bề
Bây giờ chợt tỉnh giấc nam khê
Mẹ sinh rứt rún đôi tay trắng
Cha dưỡng nên khôn trải lắm nghề
Cá kiến thói đời ngao ngán sợ
Công danh lợi bả ngấm ngầm ghê
Hởi ai bằng hửu trong hoàn vũ
Nhớ mãi ngày cha ...nắng ngã về....!

VỀ ĐÂU

Đá tan theo nước,"Đá' về đâu
Cô chiếm hồn ta tự thưở đầu
Chạm phấn,phấn mờ son phấn cũ
Nhìn trăng ,trăng lệch bóng trăng thâu
Ngân giang: một giải đôi bờ lạnh
Ô thước: hai nơi một mớ sầu
Nghiêng nón em còn thương bến ấy
Buồn riêng thầm hỏi khách về đâu?

XEM QUỲNH

Bởi trót yêu hoa quyết nguyện chờ
Ngọc Quỳnh gói trọn ý, hồn thơ
Mong manh chút phận bồi hồi nhớ
Dan díu phần duyên thao thức mơ
Cứ sợ đêm tàn chung rượu nhạt
Hoài lo canh lụn ánh trăng mờ
Bỗng đâu nách lá vương mình tỏa
Hỏi khách đa tình... ngoảnh mặt ngơ.... ????

ƯỚC MONG

Xin ghé vào đây những tấm lòng
Như bao con nước gọp nhiều sông
Trao nhau kiến thức, tô đời mộng
Gởi chút tinh hoa, trở giấc nồng
Sông núi ngàn trùng năm tháng nhớ
Quê hương vạn dặm sớm chiều trông
Nỗi niềm xứ khách cùng phân tỏ
Cao chén tri âm, vẹn ước mong

VẪN MỘT LÒNG

Vướng nghiệp yêu đương thẹn má hồng
Nổi trôi, vinh nhục tưởng mờ đông
Cả tin, hương lửa lầm duyên thiếp
Nhẹ dạ, gối chăn lỡ phận chồng
Tan nát một đời ai có biết ...
Rối bời đoạn ruột hiểu dùm không ...
Từ huynh hờn trách đành cam chịu
Sau trước Kiều nhi vẫn thật lòng

VÀO HẠ

Yên Đổ xưa kia cũng viết hè
Chắc người cảm nhận được loài ve
Quốc kêu gợi nhớ cung đàn cũ
Phượng rũ báo tin lưu bút hè
Tâm sự chia xa chừng luyến nhớ
Nổi niềm đưa tiển hỏi còn nghe
Người ơi cách biệt bao lần hạ
Thương bạn đôi câu nắn nót ghè.....

HẠ VỀ

Hạ về lần nót đếm thời gian
Mái tóc ngày xanh, nữa chớm vàng
Muốn hỏi nhớ ai ve mãi khóc
Haycòn thương bạn phượng nghiêng tàn
Đêm thâu giận nắng, trăng quên ngũ
Trưa hạ chờ mây, gió hợp tan
Sao nghe lưu luyến mùa hè cũ
Chờn vờn gõ nhịp đón mùa sang

HẠ CHỚM

Hạ chớm đàn ai rắc tiếng tơ
Thức hồn thi sĩ nhả dòng thơ
Nhìn hàng phượng vĩ lòng vương vấn
Nghe tiếng ve sầu dạ ngẩn ngơ
Ngồi nhặt dấu hoa xây tháp nhớ
Đi tìm hương phấn dệt đường mơ
Nổi thương gom góp đong ngày tháng
Mây trắng chờ ai cũng lửng lờ

NÓNG

Mưa ẩn phương nào nắng quậy tung
Mà nghe xuân-hạ maĩ nhằn nhùng
Một chòm mây bạc,bay lơi lả
Đôi hạt gió mùa,ghẹo lá rung
Đông lạnh mảnh trăng chong bóng lẻ
Hè oi chim quốc goị tình chung
Nồm lên dạo khúc vòng tay lớn
So laị cung tơ kẻo phím chùng !!!

Giai nhân tha thướt bên hồ liễu
Thi khách ngây tình một sớm mai
Vẽ nét tương sầu lên ngọn cỏ
Ngàn thu buổi ấy chẳng hề phai.
Giang Đà

BÀI HỌA : của HOÀNG PHI (NHA TRANG)

Gởi mộng vào thơ vương gốc liễu
Trao thương cho gió vướng cành mai
Mưa sương ướt lạnh hồn hoa cỏ
Lan tỏa âm thầm chẳng nhạt phai

LÁ MỎNG CHIỀU XUÂN
(03/02/2010)

Nắng về thưa thớt lá tiêu sơ
Trơ trọi cành xuân lối nguyệt mờ
Thấp thoáng chiều xuân lay lá mỏng
Đêm xuân chợt xót khóc nàng thơ
Ta nhớ rất nhiều thơ biết không ?
Ta thương thuở ấy má thơ hồng
Ta chờ đợi mãi thơ hờ hững
Mây cũng buồn giăng ... trời đổ giông
Gió lại thôi bay bởi thiếu em
Trăng không thèm mọc giận sao đêm
Sương khuya đôi hạt gieo cành lá
Lá rụng về đêm phủ kín thềm
Ai đó hôm sau dọn lá khuya
Hỏi sao đôi mắt lệ đầm đìa
Phải chăng người ấy sầu thương lá
Nức nở cùng thơ cội cành lìa
GIANG ĐÀ

NHÁNH MAI XUÂN

Tết đến huynh thương tặng nhánh mai
Làm tôi xao xuyến mãi không phai
Hoa đơm , gốc mất đeo mà sống
Lá rụng , thân trơ dựa thật tài
Cánh mỏng , không hương nhòa mắt khách
Búp dày , trải gió lụy lòng ai
Qua xuân rồi cũng ra ngoài dậu
Chớ để lương tâm cắn rứt hoài

GIANG ĐÀ

CÀNH MAI TẾT

(Họa thơ Giang Đà, bài “Cành mai xuân”)

Tết tới xuân sang chỉ nhất mai
Say hồn bao kẻ dễ nào phai
Hoa đầy lộc thắm dâng niềm sống
Lá trụi cành trơ gửi tấn tài
Cánh mộng hương nồng say ý khách
Búp xinh chồi biếc thỏa tình ai
Qua ngày trang điểm nơi bờ dậu
Chớ để bìm leo lại khổ hoài.
KACHIUSA

THIỆP XUÂN

Cánh thiệp đầu Xuân chúc mọi nhà
Nam sang hơn gấm, nữ hơn hoa
Tống bao xui xẻo ra ngoài cửa
Thành đạt lộc tài luôn đáo gia.
GIANG ĐÀ

TỐNG TIỄN

Kiệu lọng đón ông rộn phố phường
Người người hớn hở tỏ lòng thương
Ngờ đâu trên ghế tha hồ hét
Tiến sĩ chừ răng cũng khó lường

Biểu ngữ vì dân thiếu chỗ nào
Đừng cho cổ thấp chẳng làm cao
Đừng lầm ông nhé dân là chủ
Quan đã tham ô... ngả nón chào

Đâu phải làm quan mộng béo phì
Giao thừa pháo nổ tiễn ông đi
Chí công cần kiệm đâu rồi nhỉ
Đất nước văn minh khác mọi khi

Hương cũa thời gian, hương chẳng tàn
Hương mai đào cúc chỉ xuân sang
Hương trăm năm nữa hương còn thắm
Hương phấn riêng tư khổ xóm làng
Giang Đà xuân Canh Dần 23/32010

NỖI RIÊNG

Nỗi riêng trằn trọc tóc râu dài
Lấy điều nhân nghĩa tỏ cùng ai
Cũng chẳng quen thân gần Ngọc Đế
Nên đành gạt bỏ chuyện quanh tai
Bốn năm gian khổ kiếp sinh viên
Mì tôm dài hạn lại ăn kiêng
Bây giờ tốt nghiệp đi tìm việc
Ông chối bà chê, hỏi có tiền?
Thuyền đâu chở đạo buổi văn minh
Nghĩ án Kiều Công bỗng giật mình
Nay chẳng lạ gì xưa mấy nhỉ
Bao giờ đất nước được phồn vinh
Giang Đà 14/4/2010

NỖI LÒNG LỬA HẠ

1-Ôm ấp tình mơ vẫn vẹn đầy
Nhớ lần tương ngộ mấy xuân nay
Nỉ non tiếng trúc, vàng đêm mỏng
Thảnh thót vần thơ ,tím giấc gầy
Riêng nẽo trăng tàn chia góc phố
Nỗi người sao sớm rụng đầu cây
Thu gối miền đơn cài lửa hạ
Hạ sầu hoa chiếc trải thu này . .

2-Thu này đọc suốt chục bài thơ
Nghĩa đó tình đây nguyện đợi chờ
Sợ én say xuân lòng háo hức
Đễ quyên gọi hạ giọng bơ vơ
Thành nam chong mắt, người riêng lối
Bến bắc chùng chân kẻ lỡ giờ .
Trằn trọc nguyệt dòm cười gối chiếc
Biết ai tâm đắc giữa vườn mơ …
3-Vườn mơ khập khễnh dấu chân say
Sợi buộc yêu đương gút chỉ gầy
trâm lược thẹn thùng bên mớ tóc
Phấn gương xấu hổ dưới làng mây
Cố quên ,hà tấc … tình vô vọng
Gắng nhớ rồi ra, …lệ chất đầy
Ngóng bạn sao đoài treo vạn lá
Sài thành hun hút vết chim bay…

4-Chim bay có thấu sáo đương lòng
Canh rượu Kinh Kha mấy lược đong
Nữa khép hoa khai ,người tứ hải
Mười ngoài liễu rủ khách tang bồng
Chiếu đêm so lệ than phiền hạ
Sương sớm vịn cành hờn dỗi đông
Lần nẽo cầu thơ về bến nhớ
Vô tri như đá há không chồng …

5-Không chồng dị nghị lưởi nào xương
Hỡi đấng mày râu hẳn tận tường
Có bận hạ về thân một bóng
Lắm khi xuân đến bướm ngàn phương
Ô hay Chức Nữ chưa rành lối
Mà lại Ngưu Lang quá vụng đường
Xa lối cách từơng lời khó giãi
Thôi đành chôn kín nỗi buồn thương …

6-Buồn thương giọt ngắn mãi lần ra
E vũ ngại vân sợ quá đà
Ép bút tô sôn màu xướng hoạ
Đẽo thơ thêm đậm mốt đờn ca
Cho người hôm nọ lòng thanh thản
Hẳn khách chiều nay ý bảo hoà
Ray rức tơ tình vò chín khúc
Thanh huyền trăng ,nhẹ lướt thềm ta…

7-Thềm ta lặng lẽ bóng trăng say
Chén nhớ ly thương đả soạn bày
Xua cốc tương tư về nỗi hạ
Kéo chòm mây nhớ gởi niềm tây
Trao thương nhạn đợi trời sang tiết
Cất nhớ oanh trông đêm chuyển ngày
Mỗi bận mùa ngâu tê tái lạnh
Tình bằng câm lặng gió trăng hay.

8-Trăng hay nhỏ lệ khóc nhân tâm
Có biết khuôn nga cũng tủi thầm
Hỏi nguyệt? nguyệt già không ngoảnh lại
Tìm tơ !tơ lão giả trầm ngâm
Lược thương chín mối treo đầu vực
Chuỗi nhớ ngàn cung vọng giữa đầm
Giá phải trớ trêu đành vỗ mộng
Khề khà say khướt giả vờ câm.

9-Vờ câm ngày nhớ cứ đầy vơi
Vun đắp yêu đương đẹp nhất đời
Nỡ để thân bèo trôi cuối dặm
Mà cho hồn bướm đứng đầu khơi
Tình xây lầu mộng theo chân sóng
Nghĩa dệt thành thơ trải góc trời
Xuyên hạ tàn đông xuân chớm đến
Chờ nhau vô tận…mỏi mòn hơi.

10-Mòn hơi giá mấy cũng nâng niu
Bởi nhớ thương nhau phải khổ nhiều
Trắc trở mình cùng thêm nhựa sống
Khó khăn ta mới có men yêu
Trăng rời đỉnh núi không rời ý
Gió lạc vườn hoa chẳng lạc điều
Bứt rứt hạ về đầu nhuốm bạc
Nhọc lòng thi khách biết bao nhiêu.
Giang Đà (Lương Bút) 1-5-2012
Tặng Người Xưa (Mời)

LỜI THIẾU PHỤ

1.Đọc thơ ai ủ ấp vơi đầy
Khắc khoải lòng này một tối nay
Vẫn biết hợp tan là số phận
Sao còn nuối tiếc để hao gầy
Tình thơ tha thiết trao mây gió
Nỗi nhớ tràn trề khắc cỏ cây
Mới biết tình ai sông biển nặng
Mươi bài tình khúc trải lòng này …

2.Lòng này mang gởi cả vào thơ
Chẳng biết ai kia có đợi chờ
Mòn mỏi năm canh buồn quạnh quẽ
Mơ màng sáu khắc khóc bơ vơ
Trăng soi thềm cũ buồn sai lối
Gió thốc mành thưa khóc lạc giờ
Thức trắng đèn khuya ai đối bóng
Ngập ngừng khe khẽ lạc vườn mơ …

3.Vườn mơ đẹp quá lá hoa say
E ấp người mơ nét liễu gầy
Trâm vẫn cài lơi nghiêng suối tóc
Lược còn giắt lỏng ngả đường mây
Hoài thương dẫu biết tình vô vọng
Mãi nhớ dù cho sóng lệ đầy
Nhắn bạn tình chung đừng tuyệt vọng
Nơi này có kẻ dõi chim bay …

4.Chim bay có nhớ kẻ trong lồng
Vạn cổ thành sầu chớ có đong !
Khuê phụ khóc thầm đêm trăng lạnh
Tình quân rong ruổi chốn tang bồng
Xuân qua hạ đến dòng dư lệ
Ai níu ai chờ ngọn gió đông
Mấy nẻo đường tơ xin nhắn gởi
Tủi thân phận gái cách xa chồng …

5. Xa chồng gìn giữ lưỡi không xương
Khép kín phòng loan bốn bức tường
Đông đến tránh xa điều cám dỗ
Xuân về quay mặt bướm ngàn phương
Thiếp đà an phận câu tùy xướng
Chàng chớ dung dăng lạc nẻo đường
Chàng hỡi thấu chăng lòng cô phụ
Một đời hướng mãi bóng người thương…

6.Người thương sầu nhớ lúc vào ra
Lệ tủi trào tuôn e quá đà
Nhật ký nghìn trang lưu suối lệ
Áo chàng một mảnh ủ tình ca
Đêm ngày xa vọng người trong mộng
Năm tháng chờ mong phút hiệp hòa
Gối chiếc chăn đơn buồn uẩn ức
Bên thềm trăng lạnh hiểu lòng ta …

7.Lòng ta thổn thức giữa cuồng say
Say nỗi tương tư khó giải bày
Nhấp chén quỳnh tương mà tủi thẹn
Cạn dòng lệ tủi nỗi riêng tây
Nỗi niềm trao gởi theo mây gió
Tâm sự đành ôm trọn tháng ngày
Tháng bảy mưa ngâu mù ải nhạn
Trăng thề hai mảng biết ai hay …

8.Ai hay thiếu phụ trọn nhân tâm
Vàng đá bền gan sống tủi thầm
Trách Đất, Đất vờ quên lấp lửng
Than Trời, Trời khéo bộ trầm ngâm
Duyên tình bèo bọt buồn duyên phận
Số kiếp lênh đênh đuối giữa đầm
Phận bạc má hồng ôm tủi hận
Thôi đành sống nốt chuỗi ngày câm …

9.Ngày câm tháng lặng đầy rồi vơi
Mộng ước tương lai phút đẹp đời
Chẳng rõ đường mây chân có mỏi
Mong rằng dặm gió trí còn khơi
Người đi cố quán sâu niềm nhớ
Kẻ ở chân mây nặng góc trời
Chứng giám có đôi vầng nhật nguyệt
Người chờ kẻ đợi đến tàn hơi …

10.Tàn hơi thì mặc vẫn nâng niu
Mang nhớ làm sao chẳng khổ nhiều
Đã trót tương tư đành chịu lụy
Cho nên luyến ái khổ vì yêu
Trăng thề biển hẹn ghi vào dạ
Son sắt thề nguyền giữ lấy điều
Khoảnh khắc đời người qua chớp nhoáng
Tình chung giữ vẹn được bao nhiêu ?
Điều Giản Dị
( 12/ 5/ 2012)

1 comment:





  1. NHỚ MỘT NGƯỜI
    (Điệp xoay vòng) )

    Nơi xưa ai đứng ngắm mây trôi
    Trôi dạt về đâu? Một mảnh đời!
    Đời trải lá vàng phơi biển nhớ
    Nhớ trao duyên thắm dệt ngàn khơi
    Khơi vườn kỷ niệm tình thêm đẹp
    Đẹp cảnh duyên nồng mộng chẳng vơi
    Vơi nỗi sầu thương vương ngấn lệ
    “Lệ hồng” sông hát nhớ đôi nơi…
    20/06/2014
    Đức Hạnh



    Họa:



    VIẾT CHO PHƯỢNG

    Nơi xa, người tựa lục bình trôi
    Trôi nổi lênh đênh giữa biển đời
    Đời đẩy hoa buồn xuôi vạn nẻo
    Nẻo về lá úa dạt trùng khơi
    Khơi dòng tâm sự, sầu chưa cạn
    Cạn nước trường giang, lệ khó vơi
    Vơi chút niềm đau trong tiế́ng khóc
    Khóc nàng, xác phượng ngập ngàn nơi!
    Thy Lệ Trang

    NHỚ MỘT NHÀ THƠ

    Nơi nhà thơ mến thả hồn trôi
    Trôi giữa tình quê giữa chuyện đời.
    Đời sáng “ Hương xuân “ thoang thoảng gió *
    Gió “Đêm hải đảo “ dập dềnh khơi. *
    Khơi “ Tình thi hữu “ vui mà họa *
    Họa “ Mộng bồng bềnh “ nhớ chẳng vơi. *
    Vơi sao cho được điều mong muốn
    Muốn cùng người ấy sống chung nơi !
    Trần Như Tùng
    * Những từ trong ngoặc kép là đề bài thơ của Đức Hạnh


    ReplyDelete