Tuesday, January 8, 2013

THƠ ĐÌNH NGHĨA

CHIỀU TÀ

Nổi buồn len lén,rớt vào tim
Thao thức mong sao giấc ngủ chìm
Gồng gánh áo cơm quên phận nợ
Mịt mờ cát bụi mãi đi tìm
Người ơi phiền muộn đến cùng ta
Sao tóc vội vàng sương trắng pha
Một kiếp nhân sinh đành khép lại
Xa xôi một cỏi bóng chiều tà

TRÔNG CHỜ

Chất ngất yêu thương điểm góc đời
Đếm từng sợi nhớ để buồn vơi
Bao năm tay gối, môi nồng thắm
Môt thoáng xa rời, lệ đắng rơi
Đêm đến hờn duyên,sao lẻ bóng
Canh tàn tủi phận, ủ đơn côi
Thiếu em ngày tháng dài thăm thẳm
Ta đợi ngày về vui sánh đôi

TÌNH XA
Người đâu bỗng đến tựa trăng sao
Tóc điểm tình si lại vướng vào
Phượng úa dần theo làn gío hạ
Thơ buồn lắng đọng cánh hoa đào
Chợt đến chợt đi thêm nỗi nhớ
Dở chờ dở đợi mộng bay cao
Mỏi mệt sầu vương lòng chẳng ngại
Nguồn thơ kết vận cớ chi nhào

CÒN VƯƠNG
Dạo gót bên nhau được mấy ngày
Mà còn vương vấn nỗi mê say
Mùi hương một thoáng lòng xao xuyến
Dáng liễu xa rồi dạ ngất ngây
Chưa trọn giấc hoè sao vội cách
Vừa tàn cuộc tửu lại xa bay
Dặm ngàn bịn rịn, thân cô lữ
Vẫn ngát tri âm ,đợi chốn đây

ĐỜI

Thấm thoát những năm sống bộn bề
Loanh quanh luẩn quẩn chuyện nhiêu khê
Lo toan cơm áo ,oằn vai mỏi
Lăn lộn bươn đời,mệt đoạ ghê
Nghĩa bạn ,kiên trì tâm vững dạ
Tình đời, gắn bó nỗi đam mê
Tiêu dao ngày tháng quên cơ cực
Tri kỷ, rượu nồng thoả thích hê

NHỚ NGƯỜI XƯA

Bóng dáng người xưa nhớ ngút ngàn
Chiều tàn mây hạ mấy mùa sang
Thoáng mơ ngày ấy hồn say đắm
Rồi tỉnh còn đâu giấc mộng vàng
Chợt thấy niềm thương dâng chất ngất
Bỗng nghe sầu ủ phủ mênh mang
Cuộc đời nghĩ tựa như sương khói
Chỉ có tình tôi mãi mãi tràn

CHUNG LÒNG
Xa xôi vạn dặm mãi chung lòng
Thư thả dong thuyền dạo nước sông
Dẫu cách muôn nơi tình vẫn thắm
Dù chia đôi ngã nghĩa luôn nồng
Quê hương đau đáu niềm thương nhớ
Đất khách thẩn thờ ý đợi trông
Mượn mấy vần thơ bao gởi gắm
Dòng đời xanh thẳm,lại hoài mong

Phận người như chiếc lá thu
Trăm năm cũng chỉ phù du tháng ngày

No comments:

Post a Comment