Sunday, January 6, 2013

THU SẦU


Rừng xưa thảm trải lá vàng phong
Gío rét đìu hiu giá lạnh lòng
Xơ xác ngàn cây kia khách vắng
Eo xèo mấy kẻ chốn người đông
Hoàng hôn rủ bóng chân trời tím
Sơn nữ chờ ai má ửng hồng
Ly biệt sầu thương mùa lá rụng
Nai vàng ngơ ngác đón thu không.

MƯA BÃO!

Một mầu đen phủ nẻo trời không
Bóng tối tìm đâu chút ánh hồng
Sấm giật liên hồi cơn gió bấc
Mây mờ giăng mịt khắp đàng đông
Thấy mưa ầm ĩ càng sôi ruột
Ngại bão nổi lên lại héo lòng
Thi sĩ cho rằng thu tốt đẹp
Nay toàn lũ lụt với cuồng phong


Nhà tôi ở cạnh bến sông xưa
Tấc dạ nôn nao ngại đổ mưa
Dòng suối thay đường cho nước chảy
Đóng bè chuẩn bị để mà đưa.

Một mầu khoe sắc nắng vàng pha
Nhuộm cả trời thu chẳng thể nhòa
Bãng lãng bóng chiều vương tán lá
Nghe rừng xào xạc thoáng mơ xa
Hương hạ vẫn còn vương
Chưa tiếng trống khai trường
Bước đi lòng quyến luyến
Thu đến chẳng muốn nhường.

Khen ai khéo tả cảnh trời thu
Nào những chiều tà tiếng gió ru
Lá đỏ vàng rơi tìm chẳng thấy
Cành gom kiếm mãi...ngỡ ta mù!

GIAO MÙA
Mùa thu thư thả lại về
Lặng đi những tiếng tỉ tê ve sầu
Khung trời như mãi lắng sâu
Lá bao cánh rụng về đâu dặm ngàn
Đường đời nẻo bước quan san
Luống sầu bấc thổi miên man nhớ nhà
Mong rằng đời mãi nở hoa...
Thanh-Huyền

Trên cây phượng vỹ, tiếng ve êm
Hạ hết, thu kia ngấp nghé thềm
Rộn rã xin chào năm học đến
Sân trường tiễn hạ, gió thu mềm

29/09/2008 22:39:08
Vèo trông lá rụng biết mùa thu
Tơi tả...thêm sầu tiếng gió ru
Chiếc lá ngẩn ngơ buồn tiễn biệt
Thả mình thơ thẩn bước chu du.

No comments:

Post a Comment